Chương 92: Thanh Lạc ở Sơn Thành

Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

15.067 chữ

22-01-2023

Editor: Achlys

Chu Thủ Lâm chỉ phẫu thuật ruột thừa, sang ngày thứ ba là đã có thể xuất viện.

Tống Lăng bận rộn trước sau làm thủ tục xuất viện cho ông, làm xong rồi thì trở lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp ông.

Chu Thủ Lâm cố ý chuyển cho hắn tiền ứng trước.

Tống Lăng khẽ thở dài: "Chú Chu, chú đừng khách khí với cháu như vậy."

Chu Thủ Lâm: "Đây không phải là vấn đề khách khí hay không, sao chú có thể tiêu tiền của cháu được, chú có tiền mà."

Tống Lăng tự cười nhạo: "Cháu cũng chỉ có tiền mà thôi."

Chu Thanh Lạc rất thích tiền, rất thích kiếm tiền, nhưng chưa bao giờ muốn tiền của hắn.

Chu Thủ Lâm từ chối: "Vậy chú cũng không thể lấy tiền của cháu được."

Tống Lăng yên lặng không nói gì.

Chu Thủ Lâm thấy cảm xúc của hắn sa sút, dáng vẻ nặng nề tâm sự thì nói: "Tiểu Tống, cháu cũng đừng nghĩ nhiều. Chú không xem cháu là người ngoài đâu, cho dù là Thanh Lạc cho chú tiền, chú cũng sẽ không lấy. Giờ chú có thể vận động chạy nhảy rồi, sao có thể tiêu tiều của vãn bối được."

Chu Thủ Lâm cũng không ngu ngốc. Khoảng thời gian này Chu Thanh Lạc gọi điện thoại về, không nói gì đến Tống Lăng, có thể đánh trống lảng thì đánh trống lảng. Hình như trạng thái tinh thần của Tống Lăng gần đây không tốt lắm, hai đứa nhỏ chắc chắn không chỉ là cãi nhau đơn giản như vậy.

Chu Thủ Lâm nhìn Tống Lăng vụng về thu dọn đồ đạc, thở dài.

Hôm qua đứa nhỏ này này nằm bên cạnh ông ngủ, ngay cả trong mơ cũng nghẹn ngào.

Lúc này, nhóm bạn già cùng gây dựng sự nghiệp của Chu Thủ Lâm phái đại diện tới đón ông xuất viện, hai người gọi Tống Lăng vào nhà ăn cơm.

Tống Lăng khước từ muốn đi làm nên từ chối luôn.

Nhưng Chu Thủ Lâm níu hắn lại, "Tiểu Tống, vào nhà ăn bữa cơm nóng, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đi làm."

Không phải Tống Lăng không muốn vào, hắn sợ mình vào rồi không muốn ra nữa.

Chỉ cần bước vào cánh cửa đó, từng chút từng chút một thứ ấy lại dâng trào.

Trước kia tốt đẹp bao nhiêu thì giờ thảm hại bấy nhiêu.

Chu Thủ Lâm: "Không phải nói về chỗ kia cháu không ngủ được sao, phòng của hai đứa ông Chu thỉnh thoảng ngủ riêng vào buổi tối, giường của cháu vẫn chưa có ai nằm đâu."

Tống Lăng gật đầu.

Chu Thủ Lâm xuất viện, hàng xóm đều tới, bạn bè của ông đang chuẩn bị đồ ăn, hàng xóm còn giúp chú Chu xếp chậu lửa và dây ngải.

Tống Lăng nghĩ đến mình cũng từng được đối xử như vậy, không kìm được mà khoé miệng cong lên.

Đại Bưu thấy Tống Lăng, hơi ngạc nhiên, "Tiểu Tống?"

Tống Lăng cười cười với anh, "Anh Đại Bưu."

Đại Bưu thẳng tính, nói chuyện chưa bao giờ suy nghĩ, "Hơn nửa tháng không gặp, sao tinh thần của cậu kém vậy?"

Tống Lăng hơi ngẩn ra.

Sao có thể được, rõ ràng là hắn đi khám đúng hạn, uống thuốc đúng hạn, cố gắng kiềm chế, không ngủ được cũng không uống thuốc ngủ, trạng thái tinh thần sao có thể không tốt được.

Chu Thủ Lâm giải vây, "Hai ngày nay Tống Lăng chăm sóc chú rất nhiều, đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, trạng thái tinh thần có thể hơi kém một chút."

Thím Lý: "Thanh Lạc không có nhà, may mà có Tống Lăng, không thì giờ bệnh viện hiện đại hoá như vậy, toàn dụng cụ trí năng hoá, chúng ta cũng không biết cách dùng, chịu thôi, giờ thật sự là thế giới của người trẻ tuổi mà."

Chu Thủ Lâm: "Đúng vậy, lần này may mà có Tống Lăng."

Tống Lăng cảm thấy đầu óc mình ong ong, nghe từng câu với cái tên Chu Thanh Lạc, lòng hắn như bị kim đâm một cái, cả người tê dại, nhưng lại cảm thấy đau.

Có lẽ lâu rồi không được ngủ ngon giấc, người hắn mất thăng bằng, choáng váng.

Chu Thủ Lâm: "Được rồi, để thằng bé ngủ một giấc đã, sắp làm cho nó mệt lả rồi kìa."

Thím Lý nhận lấy đồ của hắn, "Tiểu Tống nhanh đi ngủ đi. Cô thấy cháu hơi ngẩn ngơ rồi."

Tống Lăng đi vào trong phòng, tất cả đồ vật đều không đổi vị trí, trên giường Chu Thanh Lạc ngủ trước kia đã được đổi đệm và drap trải giường mới.

Chắc là ông Chu ngủ ở đó.

Chu Thủ Lâm đến phòng, cầm đệm và drap trải trường trước kia Chu Thanh Lạc dùng phủ lên cho Tống Lăng, "Ông Chu ngủ giường trước kia của Thanh Lạc, đệm và drap trải giường trước kia của cháu không biết Chu Thanh Lạc cầm đi đâu rồi, chú không tìm thấy."

Tống Lăng không thể không biết xấu hổ nói là hắn cầm đi được, "Chú mới ra viện nên nghỉ ngơi đi ạ, để cháu phủ."

"Đây là đệm và drap trải giường trước kia Thanh Lạc dùng, cháu ngủ ở đây đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."

Sau khi Chu Thủ Lâm phủ xong, Tống Lăng nằm lên ngủ. Mặc dù đã giặt rồi, nhưng vẫn có mùi của Chu Thanh Lạc.

Trong đầu hắn đều là Chu Thanh Lạc.

Lúc cậu quay lưng về phía hắn, bóng lưng thon gọn đẹp đẽ.

Lúc cậu quay mặt về phía hắn, đôi mắt sạch sẽ ấm áp.

Tống Lăng vùi mặt vào gối. Hắn rất nhớ, thật sự rất nhớ Chu Thanh Lạc.

Nhớ đến mức muốn gặp được cậu trong mơ, nhưng cả đêm chẳng thể chợp mắt.

Nhớ đến mức không biết nên làm gì mới phải.

*

Làm cơm trưa xong, Chu Thủ Lâm muốn gọi Tống Lăng tới ăn cơm, nhưng phát hiện ra hắn đang ngủ.

Chu Thủ Lâm đóng cửa sổ lại giúp hắn, kéo rèm cửa sổ, đắp chăn lên.

Hơi thở Tống Lăng đều đều theo quy luật, chóp mũi đỏ bừng, gối ướt một mảnh, quanh mắt đỏ hồng, lông mi dính vào nhau. Chu Thủ Lâm nhớ lại đêm qua hắn nghẹn ngào trong mơ.

Giống như một đứa trẻ bất lực, bị cả thế giới bắt nạt.

Điện thoại trong túi áo khoác đang treo trên móc áo kêu không ngừng, nhưng hắn không nghe được, ngủ rất say.

Chu Thủ Lâm lấy điện thoại của hắn ra, thấy cuộc điện thoại qua WeChat của Tiêu Tả, ông nhận điện thoại.

Tiêu Tả: "Chú Chu? Sao lại là chú?"

Chu Thủ Lâm rón rén đi ra, "Tống Lăng ở nhà chú, thằng bé đang ngủ."

Tiêu Tả rất ngạc nhiên: "Ngủ ạ?"

"Đúng vậy, mấy ngày nay nó ở bệnh viện trông chú, đã mấy ngày không ngủ rồi."

Tiêu Tả: "Vâng, vâng, vâng, cháu không đánh thức nó chứ ạ?"

"Không."

"Vậy được, cháu cúp máy trước nha chú Chu, để nó ngủ đi ạ. Chú giữ gìn sức khoẻ, hôm nào cháu đến thăm chú."

Tiêu Tả cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Tống Lăng đâu chỉ không ngủ mấy ngày, gần như khoảng thời gian này hắn không làm sao để ngủ được.

Tiêu Tả đi cầu được cái huân hương, nói là có hiệu quả, hắn định đưa cho Tống Lăng thử một chút.

Không ngờ đến nhà Thanh Lạc là ngủ được.

Xem ra tâm bệnh phải chữa bằng tâm thuốc.

Chu Thủ Lâm đang muốn cất điện thoại đi thì vô tình liếc thấy lịch sử trò chuyện WeChat của Tống Lăng.

Khung đối thoại Tống Lăng ghim lên đầu là khung đối thoại với [Vợ], avatar của [Vợ] là avatar của Chu Thanh Lạc.

Gương mặt già nua của Chu Thủ Lâm nóng lên.

Người trẻ bây giờ, thật sự là vừa to gan vừa thẳng thắn, không giống bọn họ năm đó, chỉ gọi là [Đằng ấy].

Ông cầm điện thoại cũng có chút ngại ngùng.

Chu Thủ Lâm vốn định thoát ra, nhưng không cẩn thận lại bấm vào.

Ông nghĩ là mình sẽ nhìn thấy tin nhắn không thích hợp nào đó, không ngờ chỉ có ba tin nhắn xin lỗi của Tống Lăng, còn Chu Thanh Lạc chưa hồi âm.

Mà thời gian gửi ba tin nhắn này, đã hơn nửa tháng trước.

Chu Thủ Lâm thở dài, lắc đầu một cái không biết làm sao.

*

Khi Tống Lăng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Đúng lúc là cuối tuần, Tống Lăng đến tìm ông chủ quán kem thủ công gần nhà Chu Thanh Lạc.

Chu Thanh Lạc rất thích ăn kem của quán này.

Ông chủ quán kem thủ công vẫn nhận ra hắn, dù sao thì ngoại hình hắn ngầu như vậy, hơn nữa khách hàng mua một lúc nhiều kem cũng không nhiều, cho nên ông vẫn có ấn tượng sâu sắc với hắn.

Ông chủ nhìn hắn bằng ánh mắt nhân dân tệ, cười khanh khách chào hắn: "Chàng trai, xem thử hôm nay muốn ăn vị gì."

Tống Lăng: "Quán ông có tuyển người học việc không?"

Ông chủ không phản ứng kịp, "Hả?"

"Cuối tuần tôi tới đây học nghề, tuyển không?"

Ông chủ nhìn gương mặt lạnh lùng nói những lời này, hình như người này không muốn tới học nghề, mà là tới làm chủ.

Ông chủ lắc lắc tay: "Không."

Tống Lăng: "Tôi không cần tiền lương."

Ông chủ: "Làm ăn nhỏ, một mình tôi đủ bận rồi, không cần người học nghề."

Tống Lăng yên lặng chốc lát, đánh giá quán của ông, cuối cùng nhìn về phía ông chủ.

Ông chủ chỉ vào tủ lạnh: "Ngài tới mua kem hả? Vị cà phê mới, có muốn nếm thử một chút không?"

Tống Lăng không nhìn tủ lạnh của ông mà hỏi ông: "Vậy ông có bán quán ăn này không?"

Ông chủ: "?"

Tống Lăng: "Ông ra giá đi, bán cho tôi, tôi tuyển ông làm giáo viên, dạy tôi làm kem."

Ông chủ ngây tại chỗ nhìn hắn.

Nếu như không phải ngoại hình của hắn quả thực quá được, ông chủ sẽ thốt lên "Thần kinh".

Ông chủ cười ha hả: "Nhóc con, đừng đùa nữa."

Tống Lăng nghiêm túc nói: "Tôi không đùa."

Nếu hắn không phải người đã từng mua một đống kem của ông, ông chủ nhất định sẽ tống hắn ra ngoài.

Đây không phải là thần kinh rồi sao?

Hắn đến không phải để mua kem, mà là mua quán kem.

Ông chủ lạnh lùng nói: "Không bán."

Tống Lăng không để ý đến sự lạnh lùng của ông chủ, nói tiếp: "Bạn tôi thích ăn kem quán ông."

"Vậy cậu tới mua cho cậu ta là được rồi mà."

"Tôi muốn tự làm cho em ấy."

Ông chủ cũng không muốn để ý tới hắn nữa. Lúc này một khách hàng tới, ông cười khanh khách đến chào hỏi khách hàng.

Tống Lăng đứng tại chỗ không đi. Chờ khách đi khỏi, hắn nói với ông chủ: "Ông yên tâm, tôi sẽ không dùng bí mật bán hàng của ông, tôi chỉ muốn làm cho em ấy ăn, tôi cũng có thể kí hợp đồng giữ bí mật với ông."

Ông chưa từng gặp người nào không có mắt như vậy, ông đã lạnh lùng từ chối như vậy rồi, hắn còn không đi, thời đại nào rồi mà còn tiết mục bái sư quấn mãi không buông, sư phụ bị sự cố chấp của học trò làm cho cảm động?

Giờ ai cũng bận bịu, không có ai để ý tới người quấn mãi không buông nữa.

"Nhóc con, tôi đang làm ăn. Nếu như cậu không mua thì đi đi ha."

Tống Lăng không đi, vẫn khăng khăng: "Tôi không đùa, tôi thật sự muốn học làm kem cho em ấy ăn."

"Vậy cậu tới mua đi. Quán này của tôi sẽ không sập."

"Tôi muốn tự làm cho em ấy ăn."

"..."

Tại sao trở lại điểm xuất phát rồi, tại sao có người cố chấp, không có mắt như vậy.

Ông chủ quyết định không để ý tới hắn nữa.

Tống Lăng: "Đúng là không được, tôi đóng học phí, giá cả tuỳ ông."

Ông chủ thật sự tức giận, "Năm trăm vạn!"

Tống Lăng bình tĩnh nói: "Được."

Ông chủ ngẩn người, cuối cùng không nhịn được mà chế giễu, "Cậu bị điên à, đùa tôi hả?"

Ánh mắt Tống Lăng chợt lạnh đi.

Ông chủ có chút hoảng sợ, nhưng lời đã nói ra, cũng không có cách nào rút lại bèn cười nói qua loa lấy lệ: "Nhóc con, tôi đây buôn bán nhỏ thôi, cậu muốn mua thì mua, không mua thì đi đi có được không?"

Tống Lăng: "Kem hôm nay của ông tôi mua hết."

Ông chủ: "?"

"Phiền ông đóng gói giúp tôi, hai vị vào một bát."

Ông chủ kinh sợ tại chỗ, nhìn sắc mặt hắn, dường như muốn mắng câu "Thần kinh" thứ hai.

Nhưng Tống Lăng không cho ông cơ hội: "Ông buôn bán một ngày khoảng hai nghìn rưỡi, vì tránh nhỡ cái gì đó ngoài ý muốn xảy ra, thường cần nhiều đồ phụ tùng, nếu như mua hết kem ở đây, chắc hơn ba nghìn tệ," Tống Lăng vừa nói vừa quét mã QR chuyển 500 tệ cho ông, "Đây là tiền cọc, cho vào túi, tôi không đùa với ông."

Quán kem này thật sự là làm ăn nhỏ, một viên kem mười tệ, năm trăm tệ có thể lấy được năm mươi viên.

Sáng sớm đã có việc làm ăn lớn như vậy, ông chủ lập tức cười lớn bắt đầu làm việc: "Ngài chờ một chút, tôi chuẩn bị cho ngài."

Người làm ăn, chỉ cần kiếm tiền, một giây trước là địch, một giây sau có thể bắt tay giảng hoà.

Hoà khí sinh tài mà.

Bán xong thì trưa ông có thể làm nhiều hơn một chút, buổi chiều lại bán tiếp, tiếp tục kiếm tiền.

Ông chủ lập tức cười hì hì nói: "Hay là tôi đóng gói vào thùng lớn cho ngài nhé, ngài chỉ việc xách về thôi."

Tống Lăng cười: "Không cần, cho hai viên kem vào một cốc, tôi phải tham gia tụ họp."

Ông chủ cười nhận lời.

Tống Lăng đứng ở đó đợi, nhìn ông chủ bận rộn đóng hàng.

Ông chủ gói hàng xong, 200 phần kem, 400 viên kem cuối cùng cũng gói xong, "Nhóc con, một phần hai viên kem, vừa vặn 200 suất, mười suất một túi, tổng cộng 20 túi, bốn nghìn tệ."

Tống Lăng nhìn chằm chằm vào ông, không nói gì.

Ông chủ đẩy mã QR đến phía trước một chút, "Cậu trả ba nghìn rưỡi nữa là được rồi."

Tống Lăng không quét mã: "Ông xin lỗi tôi trước đã."

Ông chủ: "?"

Tống Lăng: "Vừa nãy ông nói tôi thần kinh đấy."

Ông chủ: "..."

Tống Lăng lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."

Không ai thích bị uy hiếp, cho dù là loại uy hiếp âm thầm này.

Tống Lăng chớp mắt, chỉ xách hai túi, xoay người rời đi.

Ông chủ nhìn đống kem đã đóng gói, sững sờ.

Người này đúng là thần kinh rồi.

Ông tính toán, hai viên đặt trong một hộp, bán lại có thể khiến ông bận đến chết, mà bán cũng không bán nổi, chỉ có thể bán cho hắn.

Ông khẽ cắn răng, nhưng không gì có thể so được với tiền, đóng gói xong hết rồi đúng không?

Ông chủ co được dãn được, cười xin lỗi, "Nhóc con, xin lỗi cậu, vừa rồi tôi chỉ thuận mồm nói thôi, Phật trên đầu môi, không có ý mắng ngài đâu."

Tống Lăng dừng bước, quay đầu nhìn ông chủ, lại lấy điện thoại ra trả tiền.

Âm thanh tiền được chuyển vào tài khoản, cuối cùng ông chủ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Lăng: "Tôi biết ông đang chửi tôi."

Ông chủ lắc đầu như trống bỏi, "Không có, không có ạ."

Tống Lăng: "Tôi chỉ muốn cho ông biết, tôi không nói đùa."

"Vâng, vâng, vâng."

"Tôi thật sự trả được năm trăm vạn tiền học phí."

Ông chủ ngạc nhiên, cười, "Đây là công thức ba tôi truyền lại, truyền cho người trong nhà, không được truyền cho người ngoài. Nhưng tôi có một cô con gái, cậu có muốn làm quen chút không?"

Tống Lăng nhìn ông, "Không có hứng."

Ông chủ: "..." Xem ra chưa đủ lòng thành muốn học rồi.

Nếu không phải hắn có dáng vẻ có thể trả nổi năm trăm vạn tiền học phí, ông chủ kiểu gì cũng phải đánh chết hắn.

Lúc này, có chiếc xe van dừng lại bên ngoài quán kem, một người khác đi vào.

Người đến là Tiêu Tả.

Tiêu Tả: "Gọi tao lái xe van tới làm gì vậy?"

Tống Lăng: "Chuyển kem."

Ông chủ: "?" Cảm giác cậu ta vừa nói không mua là để dọa ông vậy.

Tiêu Tả thấy đống kem này, sợ ngây người, "Mày mua nhiều kem như vậy làm gì?"

Tống Lăng: "Vả mặt."

Tiêu Tả: "?"

Ông chủ: "..."

Tiêu Tả dọn hết đống kem này, lên xe van rồi hắn hỏi: "Chuyển đi đâu đây?"

"Cô nhi viện Chân Thiện Mỹ."

"Giữa đông lạnh, mày cho trẻ con ăn kem?"

"Trong phòng có lò sưởi."

"Nhưng vẫn rất lạnh."

"Nhưng sẽ rất vui."

"..."

Tiêu Tả không còn cách nào phản bác, dù sao thì mùa đông trốn trong phòng có lò sưởi ăn kem đúng là vui thật.

Hắn ngoan ngoãn giúp Tống Lăng đưa đến cô nhi viện.

Lúc Tiêu Tả thấy đám trẻ ngồi thành hàng hạnh phúc và thoả mãn ăn kem, nhất thời hắn cảm thấy, Tống Lăng chó này, thật sự quá giỏi rồi.

Viện trưởng Lâm nhìn đám trẻ cười nói, bà cười trách Tống Lăng: "Con chiều bọn nhỏ quá đấy."

Tống Lăng cười.

Viện trưởng Lâm chợt nhớ ra chuyện gì đó, "Ồ, đúng rồi, có chuyện vẫn quên chưa nói cho con."

Tống Lăng quay đầu lại, "Vâng?"

"Thanh Lạc ở Sơn Thành, vẽ tranh cho cô nhi viện Sơn Thành đó."

Ánh mắt Tống Lăng ngừng một lát.

Viện trưởng Lâm lấy điện thoại ra, "Lúc ấy ta còn chụp bức tranh của thằng bé, con xem."

Trong hình, người hắn nhớ ngày đêm đang ngồi trên giá vẽ vẽ tranh, một tay cầm khay pha màu, một tay cầm bút vẽ, đang nghiêm túc phác hoạ.

Em ấy quá thích vẽ tranh, lúc này nhất định em ấy đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Bầu trời Sơn Thành thật xanh, ánh mặt trời rất rực rỡ, thích hợp để hoa hướng dương sinh trưởng.

Không giống như Thanh Lăng, khói mù ẩm ướt, sau khi vào mùa đông mưa dầm liên miên, cho dù hắn đã cẩn thận chăm sóc, hoa hướng dương trong chậu kia cũng đã thoi thóp.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!